Bốt gác km17+650: Nơi tình yêu và trách nhiệm vượt qua mọi khó khăn vật chất
Bảo Ngọc - Thanh Tâm - Minh Ánh•19/08/2025 17:30
Đến với bốt chắn nhỏ nằm trên con phố Thượng Phúc, Thường Tín, Hà Nội trong một ngày mưa rả rích, ấn tượng để lại trong chúng tôi là đời sống thầm lặng nhưng tràn đầy sự lạc quan của những người gác tàu.
Suốt 19 năm làm việc tại tổ chắn km17+650 thuộc Công ty cổ phần Quản lý Đường sắt Hà Ninh, chị Nguyễn Thị Đào đã coi căn bốt nhỏ này như ngôi nhà thứ hai của mình. Dù cơ sở vật chất còn nhiều hạn chế, từng đồ vật nơi đây lại chan chứa sự trân trọng và tình yêu nghề mà chị cùng các đồng nghiệp đã gửi gắm.
Bốt gác nhỏ nằm lặng lẽ giữa con phố tấp nập, là ngôi nhà thứ hai của những nhân viên gác tàu, nơi họ gắn bó và làm việc ngày đêm, lặng thầm giữ an toàn cho từng chuyến tàu đi qua.Chị Nguyễn Thị Đào - nhân viên gác chắn đã gắn bó 19 năm với bốt gác km17+650.Dù trong điều kiện thời tiết nào, chị Đào cùng đồng đội của mình luôn sẵn sàng bên gác chắn để đảm bảo an toàn nơi tàu qua. Bởi vậy nhiều người ví đây là công việc của những kẻ “ăn bụi, uống gió”Tủ điều khiển - 'đầu não' của hệ thống chuông, đèn và cần chắn dù đã cũ, nhưng với 19 năm kinh nghiệm, chị Nguyễn Thị Đào vẫn vận hành các nút bấm nhịp nhàng.Cuốn sổ ghi chép và chiếc điện thoại sờn màu vẫn được sử dụng cẩn thận để ghi lại lịch trình tàu, trở thành những "người bạn" đồng hành của người gác chắn.Chiếc đồng hồ chỉ đúng từng giây, nhắc nhở họ rằng công việc này không cho phép bất kỳ sai sót nào. Dù một ca làm việc có thể kéo dài tới 24 tiếng vào những thời điểm bận rộn, sự tập trung, kỷ luật và kiên trì vẫn luôn là những phẩm chất quý giá mà họ rèn luyện được.Chị Đào tập trung ghi chép lại lịch biểu của những đoàn tàu đi qua.Đằng sau chiếc bàn làm việc đơn giản là cả một quy trình nghiêm ngặt, nơi mỗi ca trực đều được ghi chép cẩn thận.Hệ thống bảng biểu, lịch trình tàu và bảng chấm công chi tiết được treo ngay ngắn trên tường. Đây không chỉ là những vật dụng làm việc mà còn là minh chứng cho sự kỷ luật, cẩn trọng và nguyên tắc "An toàn là trên hết" của những người gác chắn.Những chiếc đèn tín hiệu đã cũ, nhưng ánh sáng của chúng vẫn sáng rõ trong màn đêm, dẫn lối và đảm bảo an toàn cho từng chuyến tàu.Chị Đào chia sẻ: “Không ít lần các nhân viên gác chắn từng đối mặt với tình huống nguy hiểm vào ban đêm. Do đó bên trong bốt gác luôn được trang bị đầy đủ các dụng cụ y tế đề phòng trường hợp xấu”.
Vượt qua những hạn chế về cơ sở vật chất, những người gác chắn đã biến bốt gác trở thành một mái ấm thực sự, nơi họ gắn bó và sẻ chia.
Khu bếp nhỏ nhắn, với những vật dụng tối giản, là nơi các nhân viên cùng nhau chuẩn bị bữa ăn, biến bốt gác thành một mái ấm thực sự.Các nhân viên tận dụng khoảng đất trống bên cạnh bốt gác để trồng rau, giúp tiết kiệm chi phí sinh hoạt và đảm bảo có những bữa ăn sạch.Khu vực vệ sinh cá nhân trong bốt gác chỉ vỏn vẹn vài vật dụng treo tạm trên giá, phản ánh rõ sự hạn chế về điều kiện sinh hoạt. Dẫu vậy, những nhân viên gác chắn vẫn giữ cho mình tinh thần lạc quan giữa sự thiếu thốn ấy.Sau những giờ làm việc căng thẳng, bốt gác trở thành nơi họ cùng nhau sẻ chia chuyện đời, chuyện nghề. Đối với họ, trọng trách đã hóa thành tình yêu, biến bốt gác là nhà và anh chị em đồng nghiệp như người thân trong gia đình mình. Dù công việc vất vả, họ vẫn luôn giữ tinh thần trách nhiệm và niềm tin vào công việc, đó chính là nguồn sức mạnh bền bỉ nhất để họ gắn bó với công việc đặc thù này.